Sarah qua đời lúc một trăm hai mươi bảy tuổi. Abraham khóc bà và tiếc thương cho sự mất mát của mình. Hai vợ chồng đã sống bên nhau lâu dài và hạnh phúc. Bà đã sinh cho ông một đứa con trai để làm ông khuây khỏa. Vì quê cha đất tổ của mình ở quá xa, Abraham mua một sở đất an táng của người láng giềng tên Ephron thuộc dòng tộc của ông Hittite. Ephron có cánh đồng Machpelah, trên đó mọc nhiều cây cối và có một cái hang dùng làm nơi an táng rất tôt. Vì vậy, Abraham đặt vợ ông nằm an nghỉ trong hang Machpelah, gần đồng cỏ Mamre, nơi họ đã cùng nhau sống qua nhiều năm dài đằng đẵng. Như thế, Sarah trở thành người dân Hebrew đầu tiên qua đời và được chôn cất trên đất Canaan, đất Thiên Chúa đã hứa cho các con cháu của Abraham.
Isaac nay là người trưởng thành còn Abraham đã già lão nhưng Thiên Chúa chúc phúc cho ông mọi sự. Khi lòng bớt sầu muộn vì mất Sarah, ông bắt đầu nghĩ tới cảnh đơn chiếc của Isaac. Đã tới lúc con trai của ông cần có vợ. Dù thân thiện với các láng giềng và được họ kính trọng, Abraham vẫn không muốn dòng tộc của mình bị pha trộn với dòng tộc của họ. Ông cảm thấy cần tìm một trinh nữ người Hebrew để kết hôn với con trai mình.
Abraham nhớ ra nhiều năm về trước, người em Nahor của ông và vợ là Milcah ở lại Haran trong miền Paddan-aram và ông nghe rằng gia đình họ lúc này đông đúc, nhiều con nhiều cháu. Abraham tin rằng nếu Isaac cưới được một người bà con ở Paddan-aram thì đó quả thật là điều đáng ao ước vô cùng. Nhưng ông không muốn Isaac rời Canaan và đích thân đi trở lại vùng đất trước kia Chúa đã ra lệnh cho ông bỏ đi.
Chuyện khác:
Chuyện Esau bán quyền trưởng nam
Chuyện Jacob
Chuyện Hagar và Ismael
Vì vậy, một ngày nọ, Abraham gọi người lão bộc già nhất, là kẻ quản lý mọi sự ông đang có. Ông giao cho ông lão quản gia ấy nhiệm vụ đi tìm một người vợ hợp với Isaac. Ông nói:
– Lão hãy đưa tay lên thề với ta nhân danh Chúa, đấng là Thiên Chúa của trời và đất, rằng lão sẽ không để cho con ta lấy vợ trong hàng con gái dân Canaan nơi ta hiện cư ngụ. Lão sẽ đi tới cố hương của ta và tìm trong họ hàng của ta một người vợ cho Isaac.
Người lão bộc cảm thấy sứ mạng này chẳng dễ dàng chút nào. Lão nói:
– Có thể người thiếu nữ tôi chọn sẽ không chịu rời bỏ xứ sở của cô ấy để đi theo tôi về xứ sở của chúng ta. Cũng có thể Isaac con trai của ông sẽ không chấp nhận sự chọn lựa của tôi. Hay là tôi nên cùng đi với cậu ấy về lại chốn quê hương mà ông đã bỏ đi, để cậu có thể đích thân chọn lấy?
Đó không phải là điều Abraham muốn. Ông nói:
– Không, lão sẽ không mang con trai của ta đi với lão trở lại xứ đó. Thiên Chúa của các tầng trời, đấng đã mang ta ra khỏi nhà cha ta và đã hứa cho ta đất này, chắc chắn sẽ sai thiên sứ của ngài hướng dẫn lão. Hãy thề với ta rằng lão sẽ làm đúng như ta yêu cầu. Còn nếu như người thiếu nữ ấy không chịu đi theo lão, lúc ấy lão được giải lời thề, và ta sẽ chẳng trách móc gì lão.
Người quản gia trung tín ấy đưa bàn tay ra cho Abraham và nói:
– Tôi xin thề. Tôi sẽ đi và sẽ làm đúng như lời yêu cầu của ông.
Ông lão quản gia lấy mười con lạc đà của chủ và chất lên lưng chúng những phẩm vật quí giá sẽ được dùng làm quà tặng. Rồi ông lên đường, mang lạc đà và người của Abraham đi theo để phụ giúp. Họ đi ngày này sang ngày khác, băng qua nhiều đồng cỏ và các sa mạc để vào tới đất Mesopotamia, nơi người em của Abraham ở. Cuối cùng, ông lão dừng chân bên một giếng nước bên ngoài thành phố Haran, trong miền Paddan-aram. Ông chờ một sự dẫn dắt nào đó đưa mình tới gia đình của Nahor để tìm vợ cho Isaac.
Khi ông lão đứng ở chỗ đó thì trời đã xế chiều, cũng là lúc các phụ nữ trong thành ra giếng lấy nước. Người quản gia cho lạc đà nằm kế bên giếng còn mình thì đứng quan sát các phụ nữ đang đi tới gần. Ông không biết làm gì hơn ngoài việc đặt niềm tin vào Thiên Chúa. Vì vậy, ông cầu nguyện trong bụng rằng:
– Lạy Chúa, Thiên Chúa của Abraham chủ tôi, nguyện xin ngài hôm nay hãy giúp tôi và hãy tỏ lòng nhân từ với Abraham chủ tôi. Xin ngài nhìn tôi đây, tôi đang đứng bên giếng nước, nơi các thiếu nữ của dân thành này ra kéo nước về cho gia đình. Tôi nguyện xin ngài ban cho tôi một dấu hiệu. Xin hãy cho như thế này. Tôi sẽ xin nước nơi vò của một thiếu nữ. Nếu cô ấy nói với tôi rằng “Xin ông cứ uống và tôi cũng sẽ cho lạc đà của ông uống nữa”, thì xin ngài hãy khiến cho cô ấy trở thành kẻ được ngài chọn cho Isaac tôi tớ của ngài. Bằng dấu hiệu ấy, tôi sẽ nhận ra cô ấy và biết rằng ngài đang biểu lộ lòng nhân từ với chủ của tôi.
Lão quản gia chưa dứt lời cầu trong lòng thì có một thiếu nữ đi ra giếng với vò nước đặt trên vai. Tên của người trinh nữ đó là Rebekah. Nàng đẹp tuyệt vời và chưa kết hôn với ai. Rebekah thả vò nước xuống giếng rồi kéo lên đầy một vò nước lạnh. Người quản gia quan sát nàng và tự hỏi chẳng biết đây có đúng là người con gái ấy không. Bước tới gặp Rebekah, ông nói ra câu hỏi như đã dự tính:
– Cô ơi, làm ơn cho tôi uống chút nước nơi vò của cô.
Rebekah trả lời:
– Thưa ngài, xin ngài cứ uống.
Dù ông là người lạ, Rebekah vẫn đối xử rất nhã nhặn. Nàng lập tức hạ vò xuống, nâng tay lên và đưa ngang tầm cho ông uống. Khi ông lão đã hết khát, Rebekah nói:
– Cháu cũng sẽ kéo nước cho lũ ]ạc đà của ông nữa, cho tới khi nào chúng uống xong thì thôi.
Nàng miệng nói tay nghiêng vò trút nước vô máng, rồi vội vàng đi lại giếng kéo thêm nước cho hết thảy lạc đà uống cho đã khát. Người quản gia ngạc nhiên, trầm ngâm nhìn theo cô gái. Đây đúng là dấu hiệu ông đang cầu xin. Tuy vậy, ông vẫn chưa biết rõ Thiên Chúa có khiến cho chuyến đi của ông đạt kết quả mỹ mãn hay không. Ông chỉ có thể biết chắc như vậy khi dò hỏi được người trinh nữ dễ thương này là ai.
Khi mấy con lạc đà uống xong, người quản gia lấy trong túi da ra một đôi hoa tai bằng vàng và một đôi xuyến cũng bằng vàng để làm quà cám ơn. Ông trao cho cô gái và nói:
– Xin nói cho lão biết cô là con cái nhà ai? Và nhà của cha cô có chỗ cho chúng tôi ở nhờ không?
Rebekah nói với ông:
– Cháu là con gái của ông Bethuel, con trai của Milcah và Nahor. Nhà cháu có chỗ cho ông trú lại và có đủ rơm cùng cỏ cho bầy lạc đà nữa. Cháu sẽ thưa lại với cha cháu rằng có ông đang ở đây.
Rồi Rebekah mỉm cười và quay bước. Ông lão quản gia của Abraham sấp mình bái lạy Thiên Chúa. Cô gái này đây, chính cô ấy là cháu nội của Nahor, chú em ruột của Abraham!
Ông lão dâng lời cảm tạ rằng:
– Chúc tụng Thiên Chúa của Abraham chủ tôi. Ngài đã xót thương chủ tôi và đáp ứng lời nguyện xin của tôi vì ngài đã dẫn đưa tôi tới nhà người em của chủ tôi.
Rebekah chạy về kể cho người nhà nghe chuyện người khách lạ thân thiện với mình bên thành giếng. Nàng có một người anh tên là Laban. Khi nghe chuyện của Rebekah và thấy các món quà bằng vàng trong tay em gái mình, Laban vội vàng chạy ra gặp ông lão đang đứng bên thành giếng cùng lũ lạc đà.
Laban nói với giọng nghênh đón:
– Chúa chúc lành cho ông, xin ông hãy vào thành. Tại sao ông đứng mãi bên ngoài này? Nhà tôi có sẵn chỗ cho ông, và đủ chỗ cho lũ lạc đà! Xin ông hãy tới nhà tôi!
Người lão bộc của Abraham cùng những kẻ tùy tùng đi theo ông tới nhà Bethuel, con trai của Nahor người em ruột của Abraham. Họ được cả nhà niềm nở đón tiếp dù chưa biết người lạ này là ai. Laban mang nước ra cho lữ khách rửa chân và đích thân chăm sóc bầy lạc đà, cởi đai cho chúng, lấy rơm với cỏ cho chúng ăn. Làm xong việc đó, Laban dọn thức ăn lên trước mặt các vị khách. Nhưng người quản gia của Abraham không chịu ngồi vào bàn trước khi giải thích tại sao mình lại lang thang tới đây. Ông nói:
– Trước hết xin hãy để cho tôi kể cho cả nhà nghe lý do tại sao tôi tới nơi này.
Laban trả lời:
– Xin ông cứ kể tự nhiên.
Nói xong, anh cùng người cha lịch sự lắng nghe và càng lúc càng lúc càng quan tâm tới những gì người lão bộc trình bày.
Ông lão bắt đầu:
– Tôi là tôi tớ của Abraham. Chúa đã ban ân phúc trọng hậu cho chủ của tôi. Ngài đã làm cho ông ấy trở thành người phú quí. Thiên Chúa đã ban cho chủ của tôi các đàn cừu và các đàn súc vật, nhiều đầy tớ trai và đầy tớ gái, nhiều lạc đà và lừa. Sarah, vợ của chủ tôi, tuy tuổi đã già nhưng cũng sinh một con trai. Và Isaac đứa con trai đó là kẻ thừa kế mọi sự chủ tôi đang có. Nhưng Isaac chưa lập gia đình nên chủ tôi sai tôi đi tìm cho cậu ấy một người vợ trong số những người chung dòng tộc vì ông không muốn Isaac cưới con gái người Canaan.
Rồi người quản gia giải thích làm thế nào chủ của ông đã bắt ông thề và sai ông thực hiện đúng theo lời hứa để tới một lúc thích hợp nào đó, thiên sứ sẽ hướng dẫn ông chọn lựa, và làm thế nào lời cầu xin của ông được đáp ứng: Rebekah đã đưa nước uống không chỉ cho ông thôi mà còn cho lũ lạc đà đang khát của ông nữa. Ông kết luận:
– Như thế thì xin hãy nói cho tôi biết các người có thể đối xử thân ái và chân thật với chủ của tôi hay không để tôi liệu đường xoay sở.
Laban và người cha là Bethuel cùng trả lời:
– Việc xảy đến cho chúng tôi như thế này là do bởi Thiên Chúa nên về phần mình, chúng tôi không thể nói đó là tốt hay xấu. Rebekah đang ở trước mặt ông đó. Ông cứ mang nó đi và để nó làm vợ cho con trai của chủ ông như Chúa đã nói.
Họ nói như vậy vì họ tin rằng chính Chúa đã gởi người lão bộc của Abraham tới nhà họ và rằng Chúa muốn Rebekah ra đi.
Nghe xong những lời nói ấy, người quản gia của Abraham thâm tạ Chúa đã dẫn dắt ông tới gia tộc của Nahor. Với con tim biết ơn, ông sấp mình xuống đất bái lạy Thiên Chúa đã giúp ông làm tròn sứ mạng. Sau đó, ông lấy trong túi da ra những vật phẩm quí giá của Abraham được ông mang theo. Chúng gồm có đồ nữ trang bằng vàng và bạc, các hoa tai, vòng đeo tay, ly có đế, vải vóc, quần áo tuyệt đẹp của xứ Canaan xa xôi. Ông đưa tất cả cho Rebekah. Ông cũng tặng cho Laban anh nàng và mẹ nàng nhiều phẩm vật quí giá để làm vui lòng họ và để tỏ ra cho mọi người biết rằng Abraham và Isaac là người giàu sang và có địa vị.
Sau khi kể chuyện và tặng xong tất cả những món quà quí giá của Abraham, ông mới chịu dùng bữa. Ông và những tôi tớ đi chung cùng ăn uống rồi ở lại nghỉ qua đêm trong nhà của Bethuel, cha nàng Rebekah.
Khi họ thức dậy vào sáng sớm hôm Saulgười quản gia nói:
– Giờ đây tôi phải quay về nhà chủ của tôi với Rebekah.
Nhưng cuộc viếng thăm của ông quá bất ngờ. Gia đình nhà gái còn bỡ ngỡ với ý tưởng phải đột ngột chia tay với con gái và phải nhìn nàng ra đi biền biệt tới xứ lạ. Laban và mẹ không muốn Rebekah lên đường sớm quá, thình lình quá. Họ yêu cầu ông lão quản gia:
– Xin hãy để Rebekah ở lại với chúng tôi vài ngày, ít ra là mười ngày. Sau ngày đó nó sẽ đi cùng ông.
Thế nhưng người lão bộc vừa hoàn thành sứ mạng và đang nôn nóng lên đường trở về. Ông nói:
– Đừng, đừng giữ tôi lại. Chúa đã làm cho chuyến đi của tôi có kết quả. Và đây là lúc tôi phải về nhà chủ của tôi cùng nàng trinh nữ ấy!
Họ vẫn ngần ngại vì không biết Rebekah cảm thấy như thế nào về chuyến lên đường quá gấp gáp như thế này. Họ nói.
– Chúng tôi sẽ gọi Rebekah tới để hỏi ý kiến của nó.
Họ liền gọi Rebekah tới. Vì rất thương yêu nàng và muốn chắc chắn nàng không bị trái ý nên họ hỏi rằng:
– Con có muốn đi ngay với người này không?
Rebekah trả lời:
– Con xin đi.
Vậy là xong. Họ âu yếm chúc lành cho Rebekah và giúp nàng sửa soạn mọi thứ hành lý cần thiết. Rồi họ tiễn đưa nàng lên đường. Rebekah với người vú và vài nữ tì đi cùng với đoàn người của người lão bộc quản gia. Ông lão cỡi lạc đà đi dẫn đầu. Tiếp theo ông, trên lưng đoàn lạc đà là người của ông và tất cả những người nữ tùy tòng cùng Rebekah. Ông Bethuel và cả nhà đứng nhìn theo họ cho tới khi đoàn người và lũ lạc đà khuất dần, chỉ còn là những chấm đen li ti trong sa mạc.
Họ đi hết ngày này sang ngày khác, gần như xuôi theo lộ trình thuở trước Abraham đã đi sau khi bỏ lại người em Haran, để cùng với Lot rời quê hương bản quán phiêu lưu tới đất hứa Canaan. Rebekah đi đường với khăn che mặt. Từ trên lưng lạc đà, nàng ngắm nhìn vùng đất mới. Lòng nàng không ngừng nao nao tự hỏi chẳng biết người đàn ông ấy sẽ ăn ở đối xử với mình ra sao.
Sau cùng họ tới vùng đất phương nam, nơi Isaac và Abraham lập cư. Trời đã về chiều, Isaac vừa tản bộ vừa trầm ngâm nghĩ ngợi khi mặt trời nghiêng mình xuống thật thấp trên đất đai thuộc về Abraham và Isaac. Ngước mắt nhìn lên, chàng thấy từ đằng xa có một đoàn lạc đà đang đi tới. Và Isaac cất bước đi về phía đám bụi mù xa xa đó.
Rebekah cũng ngước mắt nhìn lên. Thấy đằng xa có một người đàn ông đang rảo bước đi tới, nàng có cảm giác rằng kẻ đó có thể là chàng, và từ lưng lạc đà, nàng bước xuống. Nàng muốn cả hai cùng đi bộ tới gặp nhau.
Nàng hỏi người lão bộc:
= Người đàn ông đang đi về phía chúng ta là ai vậy?
Ông bảo nàng:
– Cậu chủ Isaac của tôi đó.
Lập tức Rebekah lấy khăn voan che mặt mình lại theo đúng phong tục của các phụ nữ xứ nàng. Sau này, khi cả hai đã gặp nhau đúng theo tục lệ, lúc đó Rebekah sẽ gỡ khăn ra cho chàng có thể nhìn rõ mặt nàng. Nhưng bây giờ chưa phải lúc!
Isaac cùng người quản gia và đoàn người cỡi lạc đà đi tới gần nhà của chàng rồi dừng lại. Người lão bộc kể với Isaac mọi sự ông đã làm và cách Chúa đã dẫn đưa ông tới người con gái của Bethuel. Và Isaac rất vừa ý đẹp lòng.
Lát sau, chàng đem Rebekah tới lều của Sarah mẹ chàng để nàng lấy nơi đó làm nhà ở. Nàng trở thành người vợ của Isaac và họ yên nhau nồng thắm. Và, Isaac nguôi ngoai được nỗi u sầu mất mẹ.