Chuyện Thánh Kinh

Chuyện Abram và Lot

Pearl S. Buck
thanh pho ur trong thanh kinh
25 views

Trong các hậu duệ của Shem có một người tên là Terah. Nhà của ông ở không xa Babel, tại một thành tên Ur, trong xứ của người Babylonia, còn gọi là người Chaldean. Terah có ba con trai. Tên của họ là Abram, Nahor và Haran.

Thuở ấy, Ur là một thành tuyệt đẹp và rất trù phú nhưng dân chúng sống ở đó không cầu nguyện với Thiên Chúa của người Hebrew. Đa số dân đó bái lạy mặt trời hoặc mặt trăng hoặc các ngôi sao, hoặc thậm chí những dòng sông lớn và cả những đỉnh núi. Dân thành Ur làm ra các ngẫu tượng và thờ phượng chúng. Họ tin rằng mình được thần mặt trăng ưu ái đặc biệt. Tuy bản thân Terah cũng đã quên cách cầu nguyện với Thiên Chúa chân chính của dân tộc mình nhưng ông không cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi sống ở thành Ur.

Terah là một trại chủ và tính tình ông chân chất. Cuộc sông thành thị không hợp với ông. Khi các con khôn lớn, ông quyết định rời Ur để đi Canaan. Lúc Terah sẵn sàng lên đường thì một trong các con trai của ông, Haran, qua đời tại Ur. Vì vậy ông mang theo Lot, con trai của Haran, cùng với con trai của mình là Abram và Sarai vợ của Abram, và đứa con trai thứ hai là Nahor và Milcah vợ của Nahor.

Họ cùng nhau đi dọc theo dòng sông cái tên là Euphrates để tìm đất đai tốt hơn. Thay vì xuôi nam đi vào đất Canaan, nơi có một dân tộc ngày nay được gọi là Palestin. Họ trở qua phương bắc và định cư tại một nơi tên là Kharan trong khu vực Paddan Aram.

Trước khi rời Ur, Terah đã có khá nhiều súc vật và cừu. Lúc này tại Kharan, chẳng bao lâu ông dựng nên cơ nghiệp của mình. Ông trở thành một chủ trại súc vật giàu có và là thủ lãnh đáng kính trọng của một gia đình đang phát đạt nhờ làm việc siêng năng và kiên quyết chung sức chung lòng góp phần vào sự thịnh vượng của cả nhà. Thời gian dần trôi, Terah lìa đời. Abraham trở thành người đứng đầu của gia đình cùng của hết thảy những ai gia nhập khu định cư của họ và làm việc trong nhà hay chăn giữ các đàn súc vật của họ.

Khi Abram được bảy mươi lăm tuổi, ông nghe tiếng Thiên Chúa nói với ông rằng:

– Này Abram, hãy đi khỏi xứ này, khỏi họ hàng của ngươi và nhà của cha ngươi. Hãy tới một vùng đất sẽ được ta chỉ cho ngươi. Ta sẽ làm cho các ngươi trở thành một dân tộc vĩ đại. Ta sẽ chúc lành cho ngươi và làm cho tên của ngươi trở nên lớn lao. Qua ngươi, hết thảy các dân tộc trên thê gian sẽ được chúc phúc.

Dù không còn trẻ và chưa có con trai để phụ giúp mình, Abram vẫn nghe theo lời Thiên Chúa. Ông tập họp dân chúng lại. Vợ của ông là Sarai dĩ nhiên đi với ông. Nahor và gia đình quyết định ở lại Kharan. Lot quyết định đi theo Abram. Abram vui mừng khi thấy Lot chọn lựa việc ra đi vì điều đó có nghĩa rằng cả hai người có thể luân phiên nhau hướng dẫn đoàn lữ hành.

Chẳng bao lâu, tất cả đã sẵn sàng. Đoàn người của Abram gồm những kẻ chăn cừu, những kẻ chăn súc vật và gia nhân. Họ khởi hành từ sông lớn Euphrates và nhắm theo hướng đông nam để tới Canaan. Mang theo bên mình tất cả cừu, súc vật, đồ đạc trong nhà, người ta đi theo Abram, Lot và Sarai vào vùng đất Chúa đã nói.

Họ đi mãi đi hoài cho tới khi đến một nơi được gọi là Shechem ở vùng đồng bằng Moreh, trong đất Canaan. Tại đây, Chúa hiện ra với Abram và nói:

– Ta ban xứ này cho ngươi và cho con cháu của ngươi.

Abram dừng đoàn lữ hành lại. Ông dựng lên ở đó một tế đàn để cảm tạ Chúa. Và rồi cùng với đoàn người đồng hành, ông tiếp tục đi tới một núi ở phía nam Bethel. Tại đây, Abram cắm lều cho tất cả có thể nghỉ ngơi tạm thời. Ông dựng lên một tế đàn khác để tung hô Thiên Chúa của mình. Rồi Abram và đoàn người lại lên đường, vững vàng tiến bước về phương nam vì ông không phải là dân thành thị sống cắm rễ sâu ở một chỗ. Abram là dân du mục sông đời lều trại và là kẻ chăn nuôi súc vật nên ông cần những nơi có thật nhiều đồng cỏ.

Rồi tới lúc các dòng sông cạn khô và trong xứ ấy có nạn đói. Abram đang cần nước và cỏ tươi để chăn thả súc vật và để chúng có cái ăn. Vì vậy ông và đoàn người đồng hành cùng đến vùng đất Ai Cập là nơi dồi dào nước, để tạm sống cho qua cơn khốn khó. Cuối cùng, nạn đói chấm dứt, Abram mang Sarai và Lot cùng hết thảy đoàn người quay lại xứ Canaan, trở về Bethel nơi thuở trước ông đã cắm lều dựng trại.

Chuyện khác:
Chuyện Cain và Abel – Kẻ sát nhân đầu tiên
Câu chuyện Tạo Dựng
Chuyện tổ phụ Abraham hiến tế con trai Isaac

Tại đất Chúa đã chỉ cho họ đó, đời sống thật tốt lành. Abram trở nên giàu có. Ông không những có nhiều súc vật mà còn thêm bạc và vàng đem từ Ai Cập về. Trải qua hết tháng này tới năm nọ, các đàn súc vật của Abram dần dần càng ngày càng đông. Vì thế, ông cần có thêm cỏ cho chúng ăn, và cần có thêm người chăn cừu, chăn súc vật để coi sóc chúng. Lot cũng làm ăn rất phát đạt. Ông có các đàn cừu và súc vật cùng nhiều người làm việc cho mình. Trên thực tế, khu định cư của Abram lúc này rất rộng lớn, tới độ không đủ đất đai để cung ứng cho tất cả những sinh vật sống ở trên đó. Gia đình và những người giúp việc sống trong khu vực lều trại rộng lớn như một thị trấn, trong khi cừu và súc vật lang thang tới tận các vùng quê để tìm đất và tìm cỏ.

Do đó đã xảy ra những cuộc tranh chấp giữa người của Abram và người của Lot trong việc tìm đồng cỏ tốt nhất cho súc vật của mỗi nhóm. Vì quả thật cỏ của xứ Bethel chỉ đủ dùng cho nhóm này hoặc nhóm kia thôi. Những kẻ chăn súc vật bắt đầu cãi nhau. Abram gọi Lot ra một bên. Ông nói với cháu mình về cuộc cãi vả giữa những kẻ chăn súc vật của cả hai nhóm. Abram nói rằng:

– Lot ạ, bác cầu khẩn cháu. Đừng để cho xảy ra sự xung đột giữa hai bác cháu hay giữa những kẻ chăn súc vật của bác cháu ta. Quả thật nơi này không đủ chỗ cho hai bác cháu mình. Nhưng chẳng phải đất đai đang nằm ngay trước mắt chúng ta đó sao?

Trong khi nói như vậy, hai bác cháu đứng trên sườn núi cao và có thể thấy vùng đất phía dưới đang trải rộng ra khắp mọi hướng. Abram nói tiếp:

– Bác van xin cháu, chúng ta hãy chia tay. Cháu hãy chọn cho cháu đi theo đường nào. Nếu cháu chọn đi về phương bắc, bác sẽ đi về phương nam. Nếu cháu chọn hướng đông, bác sẽ đi hướng tây. Cháu cứ chọn phương hướng nào cháu muốn nhưng chúng ta đừng cãi vả nhau.

Lot xem xét vùng đất phía dưới. Một số đất nửa đồng cỏ nửa sa mạc và núi cấm. Một số ở hướng đông thì xanh tươi và màu mỡ, mọng nước và phì nhiêu, như vườn địa đàng của Chúa hoặc đất đai xứ Ai Cập, nơi họ từng tới để lánh nạn đói. Đó là đồng bằng Jordan, và Lot biết mình sẽ làm ăn rất phát đạt ở đó với bầy súc vật của mình. Lot cũng hiểu rằng Abram có quyền ưu tiên chọn lựa và lấy vùng đất phì nhiêu hướng đông đó. Nhưng Abram đã nhường quyền chọn lựa cho Lot, và như thế Lot chấp nhận. Ông nói:

– Cháu sẽ đi về hướng đông. Cháu chọn cho mình toàn bộ đồng bằng thoai thoải Jordan.

Thế là hai bác cháu chia tay nhau. Lot đi vào đồng bằng phương đông với gia đình và các bầy súc vật của mình. Abram ở lại đất Canaan và bằng lòng với bất cứ đất đai nào đã được cháu Lot của ông để lại.

Lot tiếp tục di chuyển tới các thành thị trong bình nguyên Jordan. Sau cùng, ông dựng lều trại và chăn thả súc vật gần thành Sodom. Đất ở đó tốt cho một trại chủ và cũng thuận tiện cho Lot được sống gần một thành phố khá lớn. Nhưng người thành Sodom cực kỳ độc dữ. Họ triền miên phạm tội với Thiên Chúa.

Sau khi Lot đã chọn lựa và ra đi, Thiên Chúa lại nói với Abraham rằng:

– Này Abram, hãy ngước mắt ngươi lên mà ngó. Từ chỗ ngươi đứng đây, hãy nhìn tới phương bắc và phương nam, phương đông rồi phương tây. Hết thảy những đất ngươi thấy đó, ta sẽ mãi mãi cho ngươi, con cái của ngươi và con cái của con cái ngươi. Ta sẽ cho ngươi nhiều hậu duệ, đông lúc nhúc như những hạt bụi đất. Hãy trỗi dậy và rảo bước khắp xứ, đi hết chiều ngang rồi chiều dọc của nó, vì ta sẽ cho ngươi đất đó.

Kế đó, Abram nhổ lều trại và đi khắp vùng đất ấy để nhìn những gì Thiên Chúa ban cho ông. Khi đã đi vừa đủ, Abram dừng chân ở một đồng bằng tên Mamre và cắm lều giữa các cây sồi cao gần thành Khepron. Tại đây, ông dựng lên một tế đàn khác cho Thiên Chúa, đấng đã hướng dẫn ông và ban cho ông quá nhiều. Abram và vợ làm ăn thịnh vượng dù họ chưa có đứa con nào như lời Chúa đã hứa với ông. Họ sống hạnh phúc với lối sống mộc mạc của mình. Trong lúc đó, Lot càng ngày càng tận hưởng những lạc thú do các thành thị ở đồng bằng cung ứng và Lot đã dời gia đình vào ở trong thành Sodom.

Ông Lot bị bắt

Thành Ur tại Babylonia là một nơi không tin thần thánh nhưng Sodom còn tồi tệ hơn nữa. Dân Sodom không nghĩ tới cái gì khác ngoài khoái lạc và việc chạy theo của cải. Không chỉ Sodom là thành độc nhất thuộc loại đó; thành kế bên nó là Gomorrah cũng tồi tệ không kém. Cả Sodom lẫn Gomorrah đều nổi tiếng vang lừng khắp xứ vì hành vi độc dữ của dân chúng sống trong hai thành đó.

Hai thành đó và ba thành khác tọa lạc tại thung lũng Siddim gần một biển nội địa vì chung quanh bọc bởi đất liền. Nó được gọi là Biển Chết, hoặc Biển Muối. Năm thành đó đều là kẻ thù lâu năm của một ông vua phi thường có tên là Elam và năm đồng minh hùng mạnh của ông ta. Trong thực tế, cả năm thành đều đã bại trận và bị buộc phải nộp cống nhiều năm trước. Đôi với dân ở trong năm thành ấy, thuế má là gánh nặng, nhưng không nặng quá tới độ họ không đủ khả năng sống xa hoa. Hễ bao giờ còn có thể tiếp tục sống hưởng lạc thì họ thà nộp cống tiền bạc còn hơn chiến đấu để giải phóng mình.

Sau cùng, khi họ không chịu tiếp tục phục vụ vua Elam nữa và nổi lên chống lại ông ta, thì họ quá yếu vì cuộc sống dễ dãi đã làm họ gần như quên hết cách thức chiến trận. Các đạo quân đối địch với họ nhỏ hơn các đạo quân của họ nhưng đầy sức mạnh chiến đấu. Và cuộc chiến diễn ra bất lợi cho dân thành Sodom và thành Gomorrah. Tại thung lũng Siddim, bốn vua đánh nhau với năm vua. Và năm vua bỏ chạy trước vua Elam và các đồng minh của ông ta. Họ lui quân, rồi cùng với toàn thể binh lính của mình, họ tuông chạy vào vùng đồi núi và lũng sâu, để ngỏ cổng thành và phó mặc dân chúng trong thành cho lòng thương xót của quân thù.

Quân lính của vua Elam và đồng minh thắng trận tràn vào hai thành Sodom và Gomorrah. Họ lùng sục vàng bạc mà họ biết là giấu nơi nhà của người giàu, đồng thời họ cướp bóc tất cả những gì họ kiếm thấy trong nhà dân và chốn chợ búa. Họ lấy của cải, lương thực, bắt tù nhân, và mang về trại của mình hết thảy những gì họ tước đoạt được. Họ bắt đi theo luôn cả Lot, con trai người em của Abram và tất cả của cải của Lot. Họ giam Lot chung với những đàn ông và đàn bà bị họ bắt làm nô lệ.

Nhưng có một người tù trốn khỏi trại của quân thù. Anh đánh lạc hướng được những kẻ giam giữ mình, rồi chạy băng ngang xứ sở, anh tìm đến Abram ở đồng bằng Mamre. Khi tìm được, anh kể cho ông nghe về cuộc chiến kinh hoàng và số phận của Lot. Abram là một chủ trại chăn nuôi hiền hòa, không phải là người ưa chiến đấu. Nhưng khi nghe chuyện xảy ra cho cháu Lot của mình, ông biết ngay rằng mình phải đi giải cứu cháu.

Với sự giúp đỡ của vài người bạn thân cận, Abram tập họp đoàn mục tử cùng những người giúp việc trong nhà và nhanh chóng tổ chức họ thành một đội quân thiện chiến. Họ gồm ba trăm mười tám người. Tất cả đều sinh ra dưới mái nhà của Abram và đều là những kẻ được huấn luyện thành thạo để bảo vệ các đàn súc vật và đồng cỏ khi bị tấn công. Lần này, họ sẽ là kẻ tấn công. Abram hiểu rằng họ sẽ cùng ông chiến đấu, với tất cả sức mạnh và lòng trung thành của họ, để giải cứu thân nhân của ông.

Abram đặt mình làm người chỉ huy đoàn quân ít ỏi ấy và lên đường. Ông nôn nóng đuổi theo các đạo quân đang giam giữ cháu Lot của ông. Xa xa về phía bắc, tại một địa điểm gọi là Đan, Abram bắt gặp doanh trại của quân thù vào ban đêm. Ông lập tức phóng ra một cuộc tấn công chớp nhoáng. Cuộc đột kích thình lình quá và ngoài sự mong đợi, khiến quân thù bị vỡ trại, bỏ chạy. Lực lượng của Abram rượt theo tới gần Damascus và tấn công suốt dọc đường trước khi để cho đám tàn dư của các đạo quân Elam chạy tán loạn vào vùng đồi núi quê nhà của họ.

Và Abram giải cứu hết thảy tù nhân cùng với tất cả những gì của họ đã bị quân thù chiếm đoạt. Tất cả đàn ông đàn bà và của cải của họ. Và cháu Lot của ông với toàn bộ của cải của Lot. Hôm đó, Lot là người hả dạ. Hết thảy dân chúng của hai cái thành bị cướp phá đó cũng đều hả dạ. Thế nhưng, dù Abram có thể làm cho mình trở nên cực kỳ giàu có bằng cách giữ lại những của cải đã được ông thu hồi, ông vẫn không chịu nhận bất cứ phần thưởng nào của nhà vua vì những gì mình đã làm. Thay vào đó, Abram giao của cải lại cho người ta và trả tù nhân về các thành của họ. Ông không chấp nhận đền đáp bất cứ thứ gì ngoài số lương thực ông đang cần cho các thanh niên trong đạo quân nhỏ nhoi của mình. Lot và gia đình trở về thành Sodom, nơi không phải nhờ công lao cứu thoát của Abram mà bớt đi phần nào độc dữ. Và Abram về lại cuộc sống lều trại trầm lặng của mình trong đồng bằng Mamre.

Đánh giá bài viết

ĐỌC THÊM

su quan phong cua chua

Trong cái rủi có cái may – suy niệm về sự quan phòng nhiệm mầu của Thiên Chúa

Trong thời gian gần đây, tôi cảm thấy mình rất may mắn khi nhận được ...

Thánh ý Chúa là sự bình an của con

“Con người chỉ hạnh phúc thực sự khi chu toàn và bước đi trong đường ...

su phuc sinh cua chua

Cuộc Khổ Nạn, cái chết và sự Phục Sinh của Chúa Giêsu có liên quan gì đến cuộc sống của tôi?

Chúng ta đang sống trong Mùa Phục sinh. Đây là thời gian đặc biệt của ...

Hy vọng là thách đố lớn nhất của thế giới ngày nay

Vatican chiều ngày 12 tháng 3 năm 2000Đấng Đáng kính Hồng y Phanxicô Xaviê Nguyễn ...

tinh yeu thien chua

Ta yêu mến Thiên Chúa vì Ngài đã ban tình yêu của Ngài cho chúng ta

Trong những năm tháng gần đây, tôi thường xuyên tự chất vất và đặt câu hỏi cho chính mình. Tại sao tôi có thể yêu mến Thiên Chúa, là Đấng vô hình, bằng với tất cả sức mạnh tình yêu của trái tim tôi

khoi diem su song con nguoi

Khởi điểm sự sống của con người

Lm. Trần Mạnh Hùng, STD. Người ta đã đưa ra nhiều lý thuyết khác nhau ...

Để lại bình luận