Với Adam và Eva, lúc này đời sống đã rất khác. Thay vì chăm sóc vườn địa đàng màu mỡ và hái trái ăn mỗi khi đói lòng, họ phải làm lụng cực nhọc để cố moi cái sống từ trong đất. Thay vì cảm thấy bình an và không sợ hãi, họ phải tìm nơi trú ẩn, tránh các dã thú từng có thời là bạn bè thân thiện. Sự thoải mái và tươi đẹp trong cuộc sống trước đây của họ đã biến mất mãi mãi. Như Thiên Chúa từng cảnh cáo họ, cả hai người đều biết đau đớn và khổ não. Và Thiên Chúa không còn đi dạo trên mặt đất để chuyện trò với họ.
Tuy thế trong thế giới vẫn còn có sự tốt lành. Thiên Chúa yêu thương Adam và Eva, và đền đáp lại, họ yêu thương ngài. Adam học cách canh tác đất đai đế trồng trọt theo mùa màng và có được cái ăn. Còn Eva học cách làm nhà ở cho chồng và cho mình. Dù không còn có thể nói chuyện trực tiếp với Thiên Chúa, cả hai vẫn giữ sự gần gũi với ngài bằng việc dâng lên ngài các tặng phẩm tình yêu của họ. Adam dựng lên các tế đàn sần sùi làm bằng đá chưa đẽo gọt. Và họ đặt lên trên đó hoa quả mùa màng và các con cừu đầu lứa của bầy cừu, như những bằng chứng cho đức tin. Vì tình họ yêu Thiên Chúa rất sâu rộng nên các tặng phẩm của họ cũng vậy. Chúng cho thấy rằng họ sẵn lòng dâng hiến tất cả những gì mình có. Và họ không chỉ mang tới những hoa quả do mình trồng trọt mà còn mang cả các sinh vật bằng máu thịt tới bàn thờ Thiên Chúa của mình.
Thời gian dần trôi, Eva sinh đứa con đầu tiên trên thế giới. Đó là một bé trai khoẻ mạnh. Nó được bà và Adam đặt tên là Cain. Sau đó một thời gian, họ có đứa con thứ hai. Họ gọi cậu bé ấy là Abel.
Khi hai cậu bé lớn lên, chúng bắt đầu phụ việc trên đất đai của cha mình. Giống như cha, Cain thích làm việc đồng áng, canh tác đất đai và trông coi mùa màng. Còn Abel thích nuôi các bầy súc vật và trở thành kẻ chăn cừu.
Rồi trải qua nhiều năm tháng, hai thanh niên ấy lập tế đàn riêng của mỗi người. Họ đem tới đó tặng phẩm mà mình có được để dâng lên Thiên Chúa. Cain đem trái trăng đồng ruộng tới để làm lễ vật. Còn Abel đem dâng các cừu non đầu lứa. Thiên Chúa hài lòng về Abel và lễ vật của Abel vì người em tặng ngài các sinh vật từng sống và từng thở chung với cậu. Việc đó có nghĩa rằng Abel gần như thể dâng bản thân của mình lên Thiên Chúa. Nhưng Thiên Chúa không hài lòng về Cain. Người anh không sẵn lòng cho đi bản thân, và như thế có nghĩa rằng không hiến dâng trọn vẹn những gì được Thiên Chúa mong muốn nơi hắn.
Cain cảm thấy sự không vui lòng của Thiên Chúa. Hắn bực tức vì hắn thấy dường như hắn đã làm hết sức mình. Nói cho cùng, hắn đã mang củ quả và thóc lúa do tự tay hắn trồng trọt. Chắc chắn rằng không thể trông mong nơi hắn nhiều hơn! Mặt Cain sa sầm. Lòng hắn nổi xung và giận dữ. Thiên Chúa thấy vẻ sưng sỉa trên mặt và sự thịnh nộ bừng cháy trong lòng hắn. Ngài nói với Cain:
– Này Cain, tại sao ngươi tức tối? Và tại sao ngươi sa sầm mặt ngươi lại? Nếu ngươi làm tốt thì ngươi sẽ được chấp nhận. Còn nếu ngươi làm không tốt thì ngươi phải biết rằng mình đang làm điều sai trái. Ngươi phải tự mình khống chế tội lỗi, đừng để tội lỗi khống chế ngươi.
Nhưng Cain không tính chuyện làm vui lòng Thiên Chúa. Thay vào đó, hắn để cho cơn giận của mình lớn mạnh tới độ nó nắm quyền chỉ huy hắn. Tại sao Abel được chiếu cố hơn mình, và tại sao Chúa không đánh giá lễ vật của mình ngang hàng với lễ vật của Abel?
Chuyện khác:
Câu chuyện ông Noah và nạn Đại Hồng Thủy
Chuyện Esau bán quyền trưởng nam
Hai anh em cùng ra đồng, vừa đi vừa trò chuyện. Sự giận dữ của Cain càng lúc càng tăng và cuộc nói chuyện biến thành cuộc cãi vả tới độ cơn thịnh nộ của Cain nổ tràn. Nhảy xổ vào Abel, hắn ác liệt đánh phủ đầu Abel. Khi cuộc đột kích chấm dứt, Abel nằm chết trên cánh đồng của cha họ. Và Cain để Abel nằm ở đó.
Thiên Chúa lại nói với Cain:
– Này Cain, Abel em của ngươi ở đâu?
Cain chối quanh:
– Con không biết! Con làm sao biết? Bộ con là người canh giữ em con sao!
Thiên Chúa biết Cain nói dối. Ngài nói:
– Cain, ngươi đã làm gì? Từ dưới đất, máu của em ngươi đang kêu lên ta. Vì việc đó, đất uống máu chảy ra bởi tay ngươi sẽ mãi mãi nguyền rủa ngươi. Khi ngươi cày bừa đất, đất sẽ không sinh mùa màng của nó cho ngươi. Kể từ hôm nay, ngươi sẽ là kẻ lang thang và là kẻ chạy trốn khắp nơi trên mặt đất.
Cuối cùng, Cain sợ hãi. Hắn kêu than:
– Thưa Chúa, hình phạt đó quá lớn và quá nặng nề, con làm sao mang nổi! Ngài đuổi con đi cho khuất mắt ngài và ra khỏi loài người, và như thế, con sẽ không tìm được nhà cho mình ở bất cứ nơi nào trên mặt đất. Từ nay con biết đi đâu? Con sẽ là kẻ vất vưởng không nhà. Và khi con lang thang thì sinh mạng của con sẽ nằm trong bàn tay mọi người. Bất cứ kẻ nào gặp con chắc chắn cũng sẽ tìm cách giết con.
Lúc đó Chúa nói với hắn:
– Ta nói cho ngươi biết, kẻ nào giết Cain sẽ bị trừng phạt gấp bảy lần. Ta sẽ đánh dấu trên ngươi để nơi nào ngươi đi, người ta sẽ nhận ra ngươi và không làm hại ngươi. Ngươi sẽ không bị giết bởi kẻ nào nhận ra ngươi.
Thế rồi Cain rời khỏi đất đai của cha mẹ mình và đi lang bạt tới một xứ sở xa xôi tên là Nod. Hắn không còn nói với Thiên Chúa, tuy thế Thiên Chúa không bỏ rơi hắn. Dù Cain đã giết em mình, Thiên Chúa vẫn cho hắn sống để dựng lên một đô thị và tìm được một người vợ. Và theo thời gian, gia tộc Cain trở nên đông đúc vô số và giàu có của cải thế gian. Nhưng họ không tôn thờ Thiên Chúa.