Isaac tiếp tục càng lớn tuổi càng thịnh vượng. Chúa ban phước cho ông dư dật của cải. Đất đai dồi dào nẩy lộc phong phú. Các đoàn cừu và súc vật đông lúc nhúc. Và vô số người giúp việc. Một số người Canaan láng giềng của ông ganh tị với tài sản của ông. Họ lấy làm lo sợ vì sức mạnh của Isaac ngày càng gia tăng ở trong xứ. Tuy vậy, họ không thể đạt thắng lợi nếu gây chiến với ông. Người Philistines sống ở vùng duyên hải Canaan là đối thủ bất thân thiện nhất của Isaac và thường gây khó khăn cho ông khi ông đào các giếng nước trong sa mạc vào những lúc hạn hán và đói kém. Vì họ cho rằng ông xâm phạm tài sản của họ, và họ sợ hãi sức mạnh của ông. Isaac càng đào nhiều giếng họ càng thêm lo lắng.
Họ ganh tị với tài sản kếch sù và việc đông tôi nhiều tớ của Isaac. Và vì bản thân họ thường có thói quen gây chiến để cướp đoạt những gì mình muốn lấy, họ sợ rằng Isaac với sức mạnh gia tăng hơn bao giờ hết, cũng sẽ làm giống y như họ. Nhưng Isaac là người yêu chuộng hòa bình. Vì thế ông cố thuyết phục mọi người, kể cả người Philistines, rằng ông không muốn dùng thủ đoạn để chiếm đoạt đất đai của họ hoặc làm hại dân họ. Từ đó, đối với láng giềng, Isaac nổi tiếng là người hòa bình, yêu Thiên Chúa và được Thiên Chúa chúc lành.
Sau khi Isaac được người Philistines hiểu rõ lòng dạ, cuộc sống tại Beersheba hoà bình và trong vài năm, chẳng xảy ra biến cố nào. Kế đó, Esau lấy hai người vợ mà không hỏi ý kiến của Isaac. Rebekah và Isaac rất buồn phiền. Không phải vì con trai cả của họ có tới hai bà vợ nhưng vì cả hai phụ nữ ấy đều là người Hittite. Và đốì với một gia đình người Hebrew thì đó là việc không thể chấp nhận. Nhưng Isaac tha thứ và tình yêu của ông dành cho Esau không giảm sút.
Thời gian dần trôi, tới khi Isaac già cả, hai mắt lòa không thấy rõ nữa. Ông bắt đầu nghĩ tới ngày chết của mình và tới việc chúc phúc cho con trai đầu lòng trước khi mình lìa đời. Chúc phúc là một hành động xác nhận quyền trưởng nam, ban quyền hành và của cải cho kẻ được chúc phúc, và như thế, đối với người trưởng nam nó có tầm quan trọng cực kỳ lớn. Vì vậy, Isaac cho gọi Esau. Ông nói:
– Này con trai của ta, hãy tới gặp ta.
Esau đến bên ông và thưa rằng:
– Thưa cha, con đây.
Isaac nói:
– Con hãy nhìn đây, lúc này ta đã già. Ta không biết mình sẽ chết lúc nào; có thể chẳng bao lâu nữa. Con hãy cầm lấy khí giới và bao đựng cung tên rồi ra ngoài đồng hoang. Con hãy thêm lần nữa săn cho ta một con hươu, rồi mang về cho ta ít thịt hươu, nấu nướng cho ta một bữa thịt thơm ngon đúng ý ta ưa thích. Xong con hãy mang tới đây cho ta ăn để linh hồn ta chúc phúc cho con trước mặt Chúa của chúng ta trước khi ta qua đời.
Esau lập tức đi vào rừng và ra đồng hoang săn hươu để có thể mang tới cho cha món thịt hươu thường làm cha già của cậu rất khoái khẩu.
Nhưng Rebekah nghe thấy lời Isaac nói với Esau. Bà không muốn đứa con trai cả nhận được sự chúc phúc đúng theo quyền của nó. Rebekah gọi cậu con cưng Jacob tới. Bà kể với cậu những gì mình vừa nghe lén cùng cách thức mà Isaac muốn chúc phúc cho Esau trước khi ông qua đời. Rồi Rebekah bảo:
– Vậy thì hỡi Jacob con trai của mẹ, giờ đây con hãy vâng lời mẹ và làm đúng theo mệnh lệnh của mẹ. Con hãy ra đàn súc vật, lựa mang về cho mẹ hai con dê tơ, loại dê béo tốt và thịt thật mềm. Và mẹ sẽ nấu nướng sao cho thịt của nó có mùi vị giống như thịt hươu thơm ngon mà Esau thường dọn ra cho ông ấy ăn. Rồi con mang nó tới cho cha con để ông ăn món thịt ông ưa thích đó vì ông chẳng thể nào phân biệt được nó. Và ông sẽ chúc phúc cho con trước khi ông qua đời. Ông sẽ không nhận ra con là Jacob vì đôi mắt của ông đã loà.
Nhưng Jacob sợ rằng không dễ gì lừa được Isaac. Cậu nói với mẹ:
– Vâng, nhưng mẹ ơi, Esau là kẻ khắp người đầy lông, còn con thì trơn tru. Nếu cha đưa tay sờ vào người con thì sao? Lúc ấy, cha sẽ phát giác ra rằng con không có lông và cha sẽ xem con là một gã lừa đảo. Rồi thì con sẽ mang trên mình con lời nguyền rủa chứ không phải là lời chúc phúc.
Rebekah nói:
– Con trai ạ, lời nguyền rủa sẽ xuống trên mình mẹ chứ không phải trên mình con. Con chỉ việc nghe theo lời mẹ và mang tới đây cho mẹ hai con dê tơ.
Chuyện khác:
Chuyện Isaac và nàng Rebekah
Chuyện thành Sodom bị Thiên Chúa trừng phạt
Lời Thiên Chúa hứa với Abraham
Jacob ra đàn súc vật. Cậu lựa hai con dê non mềm mại và mang chúng tới cho mẹ. Rebekah trổ hết tài nấu nướng thịt dê với rau thơm và gia vị. Bà làm hon ó có mùi vị y như món thịt hươu mà Isaac rất thích thưởng thức. Bà đặt da dê qua một bên để dùng sau. Khi nấu xong món ăn, bà lấy quần áo của Esau cho cậu con út mặc vào. Kế đó, bà lấy da của hai con dê non mịn màng và đầy lông đó quấn lên hai bàn tay không lông và quanh chiếc cổ mềm mại của Jacob. Rồi bà đưa cho cậu món thịt thơm ngon và bánh đã được bà sắp sẵn. Rebekah nói:
– Con hãy tới với cha con đi.
Trong lớp quần áo mượn và da mượn, Jacob mang món thịt thơm ngon ấy tới cho Isaac cha mình.
Bắt chước cho giống giọng của Esau, cậu nói rằng:
– Thưa cha, con trai của cha đây này
Isaac tần ngần khi nghe giọng nói. Ông hỏi:
– Con trai của ta ư, con là đứa nào vậy?
Jacob trả lời:
– Con là Esau, con trai đầu lòng của cha đây. Và con vừa làm xong cái việc cha đã sai con làm. Con xin cha hãy trỗi dậy, ngồi lên và ăn món thịt hươu đã được con chuẩn bị xong cho cha dùng, để linh hồn cha chúc phúc cho con.
Isaac hoang mang về giọng nói và về việc con trai cả của mình đi săn trở về quá lẹ một cách bất thường như vậy. Ồng hỏi:
– Làm thế nào con tìm ra thịt nhanh quá như vậy, hỡi con trai của ta?
Jacob trả lời:
– Chúa đã dẫn dắt con tới con hươu đó.
Isaac vẫn chưa hoàn toàn an lòng. Ông nói với đứa con trai mà mắt ông không thể nhận ra rằng:
– Cha xin con, con hãy tới sát một bên người cha. Con ơi, hãy cho ta sờ vào người con, để ta biết chắc chắn rằng con đúng là Esau.
Jacob tới gần ông lão và để cho ông sờ vào lớp lông giả tạo trên mình cậu. Isaac loà mắt sờ vào chỗ phủ da dê trên bàn tay và cổ của đứa con út. Ông nói ngỡ ngàng:
– Giọng thì là giọng của Jacob mà tay lại là tay của Esau.
Và Isaac không phát hiện được sự dối gạt vì ông có cảm giác rằng bàn tay của Jacob quấn lông chính là bàn tay đầy lông của Esau anh cậu.
Isaac lại nói:
– Có phải ngươi đúng là Esau con trai của ta không đấy?
Jacob nói:
– Chính là con đây.
Ông lão nói:
– Vậy con hãy mang thức ăn ra cho ta. Hãy đem tới đây. Ta sẽ ăn món thịt hươu của con trai ta để linh hồn ta chúc phúc cho con.
Và Jacob mang món ăn tới cho cha. Isaac ăn thịt,. Ong cảm thấy thơm ngon tuyệt vời. Jacob còn mang tới cho cha rượu nho để ông vừa ăn vừa nhâm nhi.
Khi Isaac ăn xong món thịt mà ông đã đòi hỏi ESaulhưng lại tiếp nhận nó từ tay Jacob, ông sẵn sàng công bố sự chúc phúc quí báu. Isaac nói:
– Con ơi, hãy tới bên ta và hôn ta.
Jacob lê mình tới gần và cúi đầu xuống vì chiếc hôn đó đi kèm với chúc phúc. Isaac ngửi hơi đậm đà toát ra từ quần áo của Esau vì y phục đó mang trong nó mùi thơm ngát của thiên nhiên, vị của kẻ đi săn và con người của đất cát, hương tinh khiết của rừng núi và đồng hoang. Và Isaac chúc phúc cho đứa con trai út. Ông nói rằng:
– Này đây, mùi vị của con trai ta tựa như hương thơm của cánh đồng mà Chúa đã chúc lành. Vì thế, Thiên Chúa sẽ ban cho con sương của trời cao, màu mỡ của đất đai, đầy rẫy ngũ cốc và rượu nho. Dân chúng sẽ phục vụ con và các dân tộc sẽ cúi đầu trước con. Con sẽ là chúa tể trên các anh em con, và các con trai của mẹ con sẽ cúi đầu trước con. Ai nguyền rủa con thì kẻ đó bị nguyền rủa. Và ai chúc lành cho con thì kẻ đó được chúc lành.
Xong xuôi mọi việc. Jacob vừa đánh lừa cha mình và thêm lần nữa lường gạt Esau anh mình.
Tiếp đó, ngay khi Isaac vừa chúc phúc cho Jacob xong và Jacob mới đi khuất mặt cha thì Esau đi săn trở về với thịt hươu. Cậu cũng nấu món thịt thơm ngon đó rồi mang tới cho cha mình. Esau nói:
Thưa cha, xin cha hãy trỗi dậy và ăn món thịt hươu của con trai cha. Và rồi xin cha hãy để linh hồn cha chúc phúc cho con như cha đã nói.
Vô cùng sửng sốt, Isaac ngồi lên. Ông hỏi ngay:
– Chúc phúc cho ngươi ư? Vậy ngươi là đứa nào?
Đứa con trai đầu lòng ấy trả lời:
– Con là Esau, con trưởng nam của cha đây.
Cơ thể già nua của ông lão bắt đầu run bần bật rồi lan tỏa khắp người, ở đây đã xảy ra điều hết sức lầm lẫn! Và nỗi đau đớn này của ông quá đỗi khủng khiếp:
– Ngươi? Ngươi là Esau sao? Vậy thì đứa nào đã chuẩn bị món thịt hươu và đã mang tới cho ta trước khi ngươi đến đây? Ta đã ăn rồi! Ta đã chúc phúc cho kẻ đem nó tới đây rồi! Và sự chúc phúc đó vẫn ở mãi mãi với nó và nó sẽ được ơn phước.
Nghe những lời ấy của cha, Esau hét lên một tiếng thất thanh và cay đắng, vì cậu hiểu ngay lập tức rằng Jacob là kẻ đã nhận được sự chúc phúc được cha dự tính dành cho cậu. Cậu năn nỉ:
– Cha ơi, xin cha hãy chúc phúc cho cả con nữa.
Isaac đau đớn khổ sở, vì sự chúc phúc một khi đã được công bố thì chắc nịch và không thể thu hồi. Ông ảo não nói:
– Em của con đã đến với ta một cách quỉ quyệt. Nó đã phỗng tay trên sự chúc phúc của con.
Esau gào lên với lòng chán nản cực độ:
– Em của con! Thật đúng với cái tên Jacob của nó, có nghĩa là “người hất cẳng”! Nó đã chiếm chỗ của con tới hai lần. Hai lần nó đã giở trò lừa đảo để lấy những cái con đang sở hữu. Nó đã lấy mất quyền trưởng nam của con. Và giờ đây nó lại phỗng tay trên sự chúc phúc của con. Ôi! Cha ơi! Cha không dành cho con lời chúc phúc nào nữa sao?
Isaac trả lời rằng:
– Biết làm thế nào bây giờ? Ta đã khiến nó làm chúa tể trên con. Và ta đã ban cho nó hết thảy anh em của nó để chúng sẽ làm tôi tớ cho nó, để chúng sẽ hoàn toàn phục vụ nó. Ta đã hứa cung cấp cho nó đầy rẫy ngũ cốc và rượu nho. Và ta đã cho nó toàn bộ sự chúc phúc của ta. Con ơi! Còn gì nữa đâu để lúc này ta có thể làm cho con!
Esau khóc lóc thẳm thiết vì sự mất mát của mình quá đổi lớn lao. Rồi cậu cất cao giọng van nài:
– Chỉ một chúc phúc thôi, cha ơi! Cha không ban cho con chỉ một chúc phúc thôi sao? Ôi cha ơi, xin cha cũng hãy chúc phúc cho con với!
Và Isaac cha cậu, sầu thảm trả lời cậu rằng:
– Ta sẽ cho con một chúc phúc, nhưng chúc phúc đó không thể là những gì của ta đã được ta ban cho Jacob trước đây. Nơi cư ngụ của con sẽ là chốn phong phú đất đai, rừng rú và các cánh đồng mà con yêu thích. Và trên vùng đất đó sẽ dư dật sương trời. Con sẽ sống bằng lao động vất vả và bằng thanh gươm, và con sẽ phục vụ em con. Nhưng tới một ngày kia, con sẽ có sức mạnh, và lúc đó con sẽ bẽ gãy chiếc ách của em con ra khỏi cổ của con.
Lời chúc phúc đó chẳng nhiều nhặn gì để hứa hẹn một tương lai. Và Esau căm thù Jacob vì đã bị mất sự chúc phúc. Cậu thề trong tim mình rằng cậu sẽ rửa hận. Esau tự nhủ:
– Nhưng chưa phải lúc này. Ta sẽ không trả thù lúc cha còn sống. Nhưng ông đã già và chẳng bao lâu nữa sẽ qua đời. Khi xong những ngày tang khó, mình chắc chắn sẽ giết chết gã em Jacob.