Sake
Chẳng biết chọn tiêu đề nào phù hợp cho bối cảnh hiện tại, nhà nhà người người lo lắng, nghi ngại lẫn nhau do dịch bệnh lan tràn và có xu hướng vượt tầm kiểm soát. Tất cả mọi thứ chậm lại cho đến mức phải dừng hẳn, các lựa chọn về vui chơi giải trí vốn dĩ rất phong phú đa dạng nay tạm gác lại. Bù khú bạn bè, lê la quán xá, trà chanh chém gió cũng ngưng hết… Việc tưởng chừng như dễ dàng nhất mà nhiều khi đổ thừa cho cuộc sống mưu sinh không thực hiện cách trọn vẹn và tâm tình là đến nhà thờ tham dự Thánh lễ cũng bị đình chỉ. Để rồi quanh quẩn trong nhà thay thói quen la cà gặp gỡ bạn bè bằng hữu, cảm thấy bí bách nực nội… mất tự do.
Bất chợt ngộ ra những điều trước đây mình có được thật trân quý biết bao. Làm ly cà phê cùng đám đàn em, vài ba lon beer rồi tán hươu tán vượn đủ chuyện trên đời. Còn bây giờ, sẽ không còn băn khoăn với những câu hỏi cố hữu “Đi đâu? Ăn cái gì?” Vì chắc chắn câu trả lời sẽ là “ở nhà cho lành” hoặc đại loại như “yêu đất nước – yêu đồng bào, đang ở chỗ nào thì ở yên chỗ đấy”.
Lướt mạng xã hội, thấy người bị lây nhiễm bệnh tăng lên từng ngày, chính quyền đến giáo quyền liên tục có những thông báo và hướng dẫn cho người dân gìn giữ sức khoẻ, gìn giữ tâm hồn trước dịch bệnh. Việc nhà thờ đóng cửa, không cử hành Thánh lễ cùng các nghi thức phụng vụ ngay tại thời điểm mà người Công Giáo xem là “đỉnh cao” của năm phụng vụ, đã gây ra ít nhiều hoang mang, xáo trộn. Người tín hữu trong thời gian này chỉ tham dự Thánh Lễ qua màn hình điện thoại, không còn bầu khí thánh thiêng trong nhà thờ, không còn việc lãnh nhận mình Thánh Chúa bằnh thực thể bánh trắng… Lúc này mới thấy quý trọng biết bao giây phút được cùng nhau tham dự Thánh lễ tại nhà thờ.
Lần đầu tiên trong đời, mình tham dự thánh lễ qua màn hình tivi. Đó là một trải nghiệm khó quên. Cả gia đình cùng hướng lên màn hình. Các nghi thức trong Thánh lễ được diễn ra trang trọng cách lạ lùng. Dường như bầu hiệp nhất được tăng lên gấp nhiều lần. Giật mình phát hiện ra đã từ lâu lắm, mình không được cùng cả nhà tham dự Thánh lễ sốt sắng như vậy. Thánh lễ diễn ra và kết thúc trọn vẹn, kể cả phần rước lễ thiêng liêng, các thành viên đều cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Chúa trong bầu khí chung, lãnh nhận Ngài cách riêng vào tâm hồn của mình.
Ngủ và ngủ, cả ngày. Mình bỏ đi những thói quen hàng ngày là quay cuồng với công việc, tất bật xuôi ngược. Nay nhịp sống như ngừng hẳn lại, bất chợt nghĩ mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị, mà đôi khi phải sống thật chậm mới thấy được. Mình suy nghĩ đủ trò chơi với đám nhóc ở nhà, kéo chúng ra khỏi màn hình smartphone, thay vào đó là các trò chơi tương tác thực. Bữa ăn cơm gia đình trở nên cầu kì hơn với sự chung tay của nhiều thành viên. Đây cũng là dịp dạy đám nhỏ những việc đơn giản nhất: quét nhà, nhặt rau hay luộc nồi trứng – dù khét lẹt! Điều thú vị nhất là mình có dịp nhìn lại và tự chăm sóc bản thân mình, quyết tâm giảm cân trong mùa dịch với các bài thể dục tại nhà, có thời gian chăm chút lại đam mê của bản thân mà từ lâu bị lu mờ bởi cơm- áo- gạo- tiền; tay ôm đàn, hát ngân nga giai điệu quen thuộc:
“…Em còn nhớ, hay em đã quên?
Nhớ Sài gòn những chiều gặp gỡ
Nhớ món ăn quen nhớ ly chè thơm
Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng
Phố em qua gạch ngói quen tên…”
Xin tạ ơn Chúa vì trong cơn khó khăn đã ban cho con ơn tín thác vào Ngài, để nhận ra những điều tốt đẹp nhất luôn hiện diện quanh con.
Thế giới quay lưng với con
Covid có thể xâm hại thân xác con
Nhưng chúa không bao giờ bỏ con.