Bạn phải nhớ rằng, tại thời điểm mà chúng ta đang nói đến, khi đó con người thờ phụng đức Chúa bằng cách thiết lập các bàn thờ bằng đất đá và đặt lên đó những cúng phẩm để dâng lên đức Chúa. Cúng phẩm thời đó thường là thịt các loài vật như cừu, dê, bê hoặc các loài khác dùng để làm thức ăn. Những thứ thức ăn dùng để cúng vào thời đó được gọi là “vật tế thần”.
Nhưng thực tế sự thờ phụng các vị thần thời bấy giờ là rất kỳ quái và khủng khiếp. Họ nghe rằng họ sẽ làm vui lòng Chúa Trời nếu mang nhiều “vật tế thần” quí báu và tươi sống để dâng lên Chúa Trời; họ còn mang những đứa trẻ nhỏ ra trước bàn thờ để giết chúng và dâng cúng thần cây, thần đá, những vị thần vốn không có thật mà chỉ có trong tưởng tượng.
Đức Chúa Trời mong muốn nói cho Abraham và con cháu anh ta biết rằng việc giết người để cúng tế là hành động man rợ, việc đó không mang lại niềm vui cho cuộc sống của họ. Đức Chúa đã mang những lời này dạy bảo Abraham, vì thế mà anh ta và con cái của anh ta sau này không bao giờ quên được. Cũng lúc đó Chúa Trời mới biết được tại sao Abraham trung thành và biết vâng lời; biết tại sao Abraham tin nhiệm tuyệt đối ở Chúa, hoặc, chúng ta có thể nói, vĩ đại làm sao đức tin của Abraham với Chúa.
Thế là Chúa Trời ra lệnh cho Abraham, nhưng Chúa cũng không dự định là Abraham sẽ vâng lời. Chúa bảo:
“Bây giờ con hãy mang Isaac đi, đứa con trai mà con yêu quí nhất đi đến vùng đất Moriah, ta sẽ chỉ cho con một đỉnh núi, con hãy đặt Isaac ở đó và thiêu cháy Isaac để dâng cúng cho ta”.
Mặc dầu mệnh lệnh này khiến con tim của Abraham vô cùng đau đớn, tuy vậy Abraham đã không tỏ vẻ ngạc nhiên như những người cha trong thời đại chúng ta khi nhận mệnh lệnh này; vì việc làm đó là rất bình thường đối với những người sống trong vùng đất của Abraham vào thời đó. Abraham chưa một khoảnh khắc nghi ngờ về lời của Chúa. Ông ta biết rằng Isaac là đứa trẻ mà Chúa đã hứa khả và giờ đây Chúa cũng hứa hẹn mang đến cho Isaac những đứa con và người sẽ mang chúng đến một đất nước lớn. Anh ta không biết tại sao Chúa lại giữ lời hứa với Isaac nếu Isaac bị giết để làm cúng phẩm; trừ phi Ngài cứu Isaac lên từ cõi chết.
Nhưng rồi Abraham đã lập tức tuân lời Chúa, mang theo hai người đàn ông trẻ tuổi cùng đi và một con lừa chất đầy củi đốt; ông ta đi về phía bắc ngọn núi cùng với con trai ông ta là Isaac. Sau hai ngày đi bộ, họ đã ngủ lại dưới một gốc cây của một vùng quê vắng vẻ. Đi hết ba ngày đường, họ trông thấy một ngọn núi xa xa. Họ đến gần ngọn núi và Abraham nói với những người trẻ tuổi:
“Ở lại đây với con lừa, đợi tôi và Isaac đến bên kia núi cúng tế, khi cúng xong chúng tôi sẽ trở lại”. Vì Abraham tin rằng bằng cách nào đó đức Chúa sẽ mang Isaac trở về với cuộc sống. Ông ta lấy củi chất trên lưng con lừa bảo Isaac mang đi, họ đi bộ cùng nhau lên núi. Đang đi, Isaac nói:
“Cha! Củi có đây nhưng làm gì có thịt cừu để nướng mà dâng cúng?”.
Abraham nói: “Này con trai, đức Chúa sẽ cho con thịt cừu”.
Họ đến một nơi xa mãi trên đỉnh núi, ở đó Abraham đã chất đất đá để lập một bàn thờ; Ông ta đặt củi đốt lên đó. Thế rồi ông ta trói hai tay và hai chân Isaac lại, đặt Isaac lên đống củi trên bàn thờ. Ông ta cầm con dao dơ lên và giết chết con trai mình. Trong một khoảnh khắc Isaac đã bị giết bởi bàn tay của cha mình.
Chỉ một lát sau, một thiên thần của Chúa từ Thiên Đường lên tiếng gọi Abraham và nói: “Abraham! Abraham!”.
Abraham trả lời “Dạ con đây, thưa ngài!”. Thế rồi thiên sứ nói:
Đừng đặt bàn tay con lên thân thể con trai con, như thế sẽ làm hại cậu ấy. Bây giờ ta đã biết rằng con yêu Chúa Trời hơn cả người con trai mà con đã sinh ra, con đã biết vâng lời Chúa, từ nay duy nhất người con trai của con sẽ được đến với Chúa.
Những lời nói từ vị thiên sứ này thực sự đã làm vơi đi niềm đau trong trái tim Abraham. Ông ta vui vì biết rằng không phải đức Chúa muốn giết con trai ông ta! Abraham nhìn quanh và thấy trong bụi rậm một con cừu đực xuất hiện, nó đang bị mắc kẹt bằng chính những chiếc sừng của nó. Abraham bắt con cừu và đặt lên giá để nướng tại vị trí mà ông ta định thiêu con trai mình trước đây. Quả thực những lời nói của Abraham đã đúng khi nói với con trai ông ta rằng Chúa sẽ ban cho thịt cừu.
Nơi đặt bàn thờ này được Abraham đặt tên là Jehovah-Jireh, nói theo cách giải thích của Abraham là “Đức Chúa ban cho”.
Sự dâng cúng này quả thật là kỳ quái, nhưng cũng không phải là không có ích. Điều đó chứng tỏ Abraham, Isaac đều phụ thuộc Chúa, nhờ Chúa mà họ được dâng tặng; Isaac cũng như tất cả đều từ người mà có, con cái, cháu chắt đều được người ban cho. Sau đó Abraham cũng hiểu được rằng; về sau đức Chúa không muốn những đứa trẻ hay bất kỳ người nào bị giết để dâng cúng và giòng tộc Do thái sau này của Abraham và Isaac sau này không bao giờ được dùng cúng phẩm là con người mà phải thay vào đó là bò, cừu và các loài động vật khác.
Những cúng phẩm thường mang nhiều công sức khó nhọc, nhưng bù lại họ được nhận niềm vui từ Chúa, bởi vì hạnh phúc đã nhanh chóng đến với họ. Họ đã hân hoan đón nhận những lời dạy của Chúa, rằng phải biết yêu thương sinh mệnh, sinh mệnh là món quà quí giá nhất của tình yêu và cuộc sống.