Esau không nói với cha về sự giận dữ và lòng căm thù của mình, nhưng cậu cũng chẳng giữ trong bụng được lâu. Tin tức về cơn thịnh nộ ấy lan ra. Và những lời lẽ oán hận của cậu chẳng mấy chốc tới tai mẹ của cậu.
Rebekah lập tức gọi Jacob tới và cảnh giác cậu về mốì nguy hiểm đó. Bà nói:
– Jacob ơi, con nghe mẹ nói đây này. Esau anh của con, nó đã thề rằng nó sẽ giết con. Vì thế con hãy vâng lời mẹ mà đi khỏi đây. Con hãy bỏ trốn tới nhà người anh ruột của mẹ là Laban ở Kharan. Con hãy ở với ông ấy ít ngày cho tới khi cơn thịnh nộ của anh con tan biến và nó lãng quên những gì con đã gây ra cho nó. Lúc đó, mẹ sẽ nhắn con và đem con về, vì mẹ đâu nỡ lòng nào để mất con.
Rồi Rebekah đi gặp Isaac. Thay vì kể với chồng rằng bà đang lo sợ cho tính mạng của Jacob, bà lại nêu lên một vấn đề mà bà biết rằng Isaac đang canh cánh bên lòng. Bà nói:
– Tôi chán quá chẳng thiết sống chút nào nữa vì mấy đứa con gái người Hittite đó. Esau đã lập gia đình với chúng, và đó không phải là cách thích hợp với dân tộc mình. Nếu Jacob cũng lấy vợ xứ này, trong số các con gái người Hittite ấy, thì tôi còn sống để làm gì nữa?
Chồng của Rebekah cũng không muốn đứa con trai thứ hai của họ lấy một phụ nữ Canaan. Isaac gọi Jacob tới bên mình và chúc phúc cho cậu. Rồi ông bảo cậu rằng:
– Jacob ơi, con đừng cưới con gái Canaan làm vợ. Con hãy đi Paddan-aram, tới nhà của Bethuel là nơi xuất thân của mẹ con. Con hãy tìm một người vợ trong số các con gái của Laban là người anh ruột của mẹ con. Xin Thiên Chúa Toàn năng chúc lành cho con và ban cho con sự chúc lành của Abraham, để con có nhiều con cái và thừa kế đất này, đất đã được Thiên Chúa ban cho chúng ta.
Như thế, Isaac tiễn đưa Jacob lên đường. Jacob rời quê nhà Beersheba của mình. Cậu bắt đầu một chuyến đi dài và đơn độc tới Kharan. Vào lúc đó, Jacob không biết rằng mình sắp phải xa cách lâu dài chứ không chỉ đôi ba ngày, và rằng cậu sẽ chẳng bao giờ thấy lại mẹ mình nữa.
Khi Esau thấy Isaac thêm lần nữa chúc phúc cho Jacob và tiễn Jacob đi Paddan-aram kiếm vợ thay vì kết hôn với con gái của người Hittite, cậu nhận ra rằng các cuộc kết hôn của cậu với phụ nữ Canaan đã làm cha không hài lòng. Vì thế, Esau lấy thêm một người vợ nữa. Lần này cậu chọn con gái của người anh em cùng cha khác mẹ của cha mình là Ishmael, con trai của Abraham và Hagar.
Trong lúc ấy, Jacob đang duỗi rong trên đường vạn dặm, băng qua đồi núi và sa mạc vùng Canaan mà lòng cảm thấy bất hạnh và lo sợ. Cuối cùng, cậu tới được một chỗ yên ổn. Tại đó có nhiều tảng đá có thể dùng làm nơi trú ẩn. Vì trời đã xế chiều, Jacob quyết định nghỉ qua đêm ở đó. Cậu lấy một tảng đá bằng phẳng dùng làm gổì. Đặt lưng trên chỗ nằm xù xì đó, Jacob ngủ và mơ.
Trong mơ, Jacob thấy một cái thang. Chân thang dựng dưới đất. Đầu thang đụng thấu trời. Trên thang có các thiên sứ của Thiên Chúa đi lên đi xuống. Cậu thấy Thiên Chúa đứng bên trên thang. Và Chúa phán với cậu rằng:
– Ta là Thiên Chúa của Abraham và Thiên Chúa của Isaac. Ta sẽ ban chỗ đất ngươi đang nằm đó cho ngươi và cho con cháu của ngươi. Ngươi sẽ có nhiều hậu duệ, đông đúc như bụi của trần gian. Chúng sẽ tản ra tới phương đông và phương tây, phương nam và phương bắc. Qua chúng, hết thảy mọi dòng tộc nơi trần thế sẽ được chúc phúc. Jacob này, ta đang ở với ngươi. Và ta sẽ ở với ngươi tại bất cứ chốn nào ngươi đi. Rồi ta sẽ mang ngươi về lại đất này. Vì ta sẽ không bỏ ngươi cho tới ngày ta hoàn tất điều ta đã hứa.
Chuyện khác:
Chuyện Abram và Lot
Chuyện Cain và Abel – Kẻ sát nhân đầu tiên
Chuyện tổ phụ Abraham hiến tế con trai Isaac
Jacob thức giấc. Trong bầu trời đêm đầy sao, cậu nhìn quanh mình và thấy mình đơn chiếc. Nhưng cậu không cảm thấy cô độc, và cậu nói:
– Chắc chắn Chúa đang ở cùng tôi tại chỗ này tuy tôi không biết tới điều đó.
Cảm thấy vô cùng kinh sợ, Jacob nói với lòng đầy tôn kính:
– Chốn này kỳ diệu biết bao! Đây chính là Nhà của Thiên Chúa, và đây cũng chính là cửa trời.
Sáng sớm hôm sau Jacob trỗi dậy. Cậu lấy tảng đá mình vừa gối đầu đêm qua dựng thẳng lên như thể một trụ đá để làm tượng đài tưởng nhớ sự việc thiêng liêng đó. Rồi cậu xức dầu trụ đá và dâng tiến lễ vật lên Thiên Chúa. Quả thật cho tới ngày nay, nó đã thành một đài tưởng niệm. Dù địa điểm đó đã có tên là Luz, Jacob vẫn đặt cho nó một tên khác là Bethel, có nghĩa là “Nhà của Thiên Chúa’. Và cậu lập lời thề rằng:
– Nếu Thiên Chúa ở cùng tôi và gìn giữ tôi trên đường đi, cho tôi bánh ăn và quần áo mặc và để tôi bình an trở về nhà cha mình, lúc ấy tôi biết chắc chắn rằng Chúa chính thật là Thiên Chúa của tôi. Và tảng đá do tôi dựng lên nơi đây để làm trụ đá thờ phượng, sẽ là nhà của Thiên Chúa. Và mọi sự Thiên Chúa ban cho tôi, tôi sẽ trích ra một phần mười để dâng trở lại ngài.
Rồi Jacob rời nơi đã hiến dâng cho Chúa đó, và tiếp tục cuộc hành trình đi Kharan.