Linh mục Giuse Nguyễn Hạ Huy
“Tuần trăng mật” của tôi mở đầu và kết thúc bằng thánh lễ tạ ơn tại Nhà thờ Chánh tòa Quy Nhơn thân yêu, với biết bao cung bậc cảm xúc, nhưng trên hết vẫn còn đó sự ngỡ ngàng trước thánh chức Linh mục mà Chúa đã ban.
Quả thật, đã nhiều lần dự các thánh lễ tạ ơn, lời Chúa kể về việc chỉ có người xứ Samari quay lại tạ ơn Thiên Chúa, nghe sao nhàm chán chẳng dính dáng gì đến cuộc đời mình. Thế nhưng, với thiên chức Linh mục, đặc biệt qua những ngày này, tôi cảm thấy “sự đụng chạm” của Thiên Chúa trên cuộc đời và sứ vụ của tôi.
Trước hết, 30 ngày thấm thoát trôi, mở đầu bằng thánh lễ tạ ơn với tâm tình tri ân cảm, kết thúc bằng thánh lễ Chúa Nhật với lời khẳng định anh em là muối cho đời, là ánh sáng cho trần gian. Lời đó như tiếp tục đánh dấu một bước ngoặt trong sứ vụ Chúa đã quan phòng trên tôi.
Tiếp đến, tôi như vẫn còn bỡ ngỡ và choáng ngợp với hồng ân Linh mục. Cảm giác ấy ngày một lấp đầy trong tôi, để rồi mỗi thánh lễ tôi hiệp dâng, đều ghi đậm ân tình Chúa. Lời Thánh Phaolô luôn vang vọng trong tôi “Hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh” (1 Tx 5,18), vì ơn Chúa mãi chan chứa trên đời tôi.
Cuối cùng, “kho tàng ơn Chúa” lại chứa đựng trong bình sành (2 Cr 4,7) mỏng dòn, yếu đuối. Trung thành với ơn Chúa cho đến hôm nay, tôi cảm nghiệm sâu sắc câu lời Chúa “Ơn Ta đủ cho con, vì sức mạnh của Ta biểu lộ trong sự yếu đuối” (2 Cr 12,9) để khiêm tốn đón nhận tất cả những gì Chúa trao phó. Và tất cả là để loan báo Tin Mừng.
Lạy Chúa, xin thánh hóa con trong tình yêu Chúa. Amen!