Suy Tư

Khi nước dâng: Tìm Chúa trong mùa lũ lụt

W: Ban Biên Tập
0 views
suy tu ve lu lut

Có những ngày, bản đồ Việt Nam như bị một dải nước xám kéo dài từ Bắc vào Nam. Bản tin thời tiết trở thành tiếng gõ cửa mỗi tối. Người ta học lại cách nhìn trời, nghe gió, đo nước trong lòng chứ không chỉ đo nước ngoài sân. Lũ lụt không chỉ cuốn đi đồ đạc; nó còn cuốn theo cảm giác an toàn mà ta vẫn tưởng là hiển nhiên: sáng thức dậy có điện, có đường, có cơm, có một mái nhà khô.

Trong những lúc như thế, điều mục vụ đầu tiên không phải là “giải thích,” mà là ở lại. Ở lại với người đang dọn bùn, với người vừa mất một căn nhà, với người không biết ngày mai lấy gì nuôi con. Ở lại với cả những câu hỏi cộc cằn và thật thà: “Chúa ở đâu?” “Tại sao lại là nhà tôi?” “Cầu nguyện có ích gì không?” Những câu hỏi ấy không phải thiếu đức tin. Nhiều khi, đó là đức tin ở trạng thái trần trụi nhất: không lớp trang trí, không câu trả lời thuộc lòng, chỉ còn một tiếng gọi trong đêm.

Bài suy niệm này không nhằm đưa ra một “lý thuyết” trọn vẹn về đau khổ. Nó chỉ muốn góp một khung nhìn đủ vững: thần học rõ ràng, kiến thức thực tế, và một hướng mục vụ có thể làm được.

Sự dữ tự nhiên và sự dữ luân lý

Trong truyền thống Kitô giáo, người ta thường phân biệt giữa sự dữ luân lý (moral evil) và sự dữ tự nhiên (natural evil).

  • Sự dữ luân lý là đau khổ phát sinh từ những lựa chọn sai của con người: bạo lực, bất công, dối trá, tham lam, lạm dụng quyền lực…
  • Sự dữ tự nhiên là đau khổ gắn với những vận hành của tự nhiên: động đất, bão, dịch bệnh, lũ lụt…

Lũ lụt, xét như hiện tượng khí tượng – thủy văn, thuộc về nhóm thứ hai. Vì thế, nói “lũ là Chúa phạt” thường vừa vội, vừa tàn nhẫn. Vội vì ta không có quyền đọc được “ý định cụ thể” của Thiên Chúa trong từng biến cố; tàn nhẫn vì câu ấy vô tình đặt gánh nặng đạo đức lên vai người đang chịu nạn, như thể họ đáng bị thế.

Nhưng phân biệt như vậy không có nghĩa ta phủi tay khỏi trách nhiệm. Thực tế, thiên tai hiếm khi chỉ là “chuyện của trời.” Trong nghiên cứu về rủi ro thiên tai, một công thức đơn giản được dùng nhiều là:

Rủi ro thảm hoạ = Hiểm hoạ (hazard) × Phơi nhiễm (exposure) × Dễ tổn thương (vulnerability)

  • Hiểm hoạ: mưa cực đoan, triều cường, lũ quét…
  • Phơi nhiễm: con người sống ở vùng trũng, ven sông, khu vực dễ sạt lở; hạ tầng yếu; nhà cửa không có khả năng chống chịu.
  • Dễ tổn thương: nghèo đói, thiếu mạng lưới hỗ trợ, thiếu thông tin cảnh báo, người già – trẻ nhỏ – người bệnh; khả năng phục hồi thấp.

Một cơn mưa lớn chưa chắc thành thảm hoạ. Thảm hoạ xảy ra khi xã hội phơi nhiễmdễ tổn thương. Nói cách khác: thiên nhiên tạo ra “hiểm hoạ,” nhưng cấu trúc xã hội và điều kiện sống quyết định mức độ “thảm hoạ.” Khi người nghèo buộc phải sống ở nơi rủi ro cao, khi đô thị hoá thiếu quy hoạch thoát nước, khi rừng bị tàn phá, khi kênh rạch bị lấp, khi cảnh báo đến chậm, thì một hiểm hoạ tự nhiên biến thành mất mát trên diện rộng.

Ở đây, đức tin không đối nghịch khoa học. Đức tin giúp ta không rơi vào mê tín; khoa học giúp ta không rơi vào đạo đức suông. Và mục vụ tốt là mục vụ biết đứng giữa cả hai.

Thiên Chúa ở đâu khi nước dâng?

Câu hỏi “Chúa ở đâu?” không phải là câu hỏi lý thuyết; nó là câu hỏi sinh tồn. Trong Kinh Thánh, hình ảnh biển độngbão tố không lạ. Các môn đệ cũng từng hoảng loạn trên thuyền. Điều đáng chú ý là: Chúa Giêsu không đưa họ ra khỏi thực tại của bão một cách “ma thuật” ngay lập tức. Người ở đó, và Người đưa họ đi qua sợ hãi.

Nhiều người muốn một câu trả lời kiểu: “Chúa sẽ ngăn bão.” Nhưng kinh nghiệm đức tin trưởng thành thường đi theo hướng khác: Chúa không luôn dẹp hết sóng, nhưng Chúa không rời thuyền. Người không hứa cuộc đời miễn nhiễm biến cố; Người hứa sự hiện diện và một lối đi.

Vậy Chúa ở đâu trong lũ? Có thể bắt đầu bằng một câu rất mục tử mà không sến:

Chúa ở nơi sự sống được cứu. Chúa ở nơi tình liên đới được sinh ra. Chúa ở nơi người ta không bỏ nhau.

Chúa ở trong những đội cứu hộ làm việc xuyên đêm. Ở trong người hàng xóm chèo thuyền sang đưa cụ già đi viện. Ở trong nhóm bạn trẻ lội bùn dọn nhà cho người không còn sức. Ở trong giáo xứ mở cửa làm điểm trú. Ở trong một nồi cháo nóng lúc trời tối và nước vẫn chưa rút. Những điều ấy không “giải thích” hết đau khổ, nhưng chứng minh rằng đau khổ không có quyền làm ta cô độc.

Trong thần học Công giáo, ta có thể nói thêm một điểm quan trọng: Thiên Chúa không là tác giả của sự dữ, nhưng Người có thể làm nảy sinh điều thiện ngay giữa sự dữ. Đó là ngôn ngữ của Quan Phòng: không phải “Chúa viết kịch bản thảm hoạ,” mà là “Chúa không bỏ cuộc với con người, và Người có thể tái dệt ý nghĩa từ những sợi chỉ đứt.”

Than khóc không trái đạo

Có một kiểu đạo đức khiến người ta sợ khóc, sợ than, sợ nói mình kiệt sức—như thể đó là thiếu tin. Nhưng hãy đọc Thánh Vịnh: có những lời cầu nguyện rất “thẳng,” thậm chí dữ dội. Kinh Thánh không bắt ta phải lịch sự với nỗi đau.

Trong mục vụ sau thiên tai, điều này cực kỳ thực tế. Người bị nạn có thể trải qua các phản ứng sang chấn: mất ngủ, giật mình khi nghe mưa, lo âu, khó tập trung, bứt rứt, hoặc tê cứng cảm xúc. Đó không phải là “yếu đức tin.” Đó là cơ chế tự nhiên của cơ thể và tâm trí khi vừa đi qua một cú sốc.

Giáo hội, nếu muốn nói đúng ngôn ngữ của người đang khổ, trước hết cần nói: “Bạn được phép đau.” Bạn được phép khóc. Bạn được phép thấy bất công. Bạn được phép chưa hiểu gì. Đức tin không bắt ta tắt cảm xúc; đức tin giúp ta đi qua cảm xúc mà không bị nhấn chìm.

Một mục tử không nên áp đặt câu “hãy mạnh mẽ” như một mệnh lệnh đạo đức. Thay vào đó: “Chúng tôi ở đây. Bạn không một mình. Chúng ta sẽ đi từng bước.”

Từ thiên tai đến trách nhiệm

Nếu chỉ dừng ở an ủi, bài suy niệm sẽ đẹp nhưng thiếu lực. Nếu chỉ dừng ở kêu gọi hành động, bài suy niệm sẽ mạnh nhưng dễ khô. Cần một nhịp thứ ba: hoán cải—không phải hoán cải kiểu quy chụp nạn nhân, mà là hoán cải của cả cộng đồng về cách ta sống trong thế giới này.

Đức tin Công giáo gọi đó là sinh thái toàn diện: môi trường – kinh tế – văn hoá – đời sống người nghèo liên kết với nhau. Lũ lụt không chỉ là câu chuyện mưa gió; nó là câu chuyện của hệ thống thoát nước, của quy hoạch, của rừng đầu nguồn, của thói quen xả rác, của lối sống tiêu thụ, của sự bất bình đẳng khiến người nghèo gánh rủi ro cao nhất.

Nói cách khác: thiên tai cũng phơi ra một sự thật xã hội—ai dễ tổn thương nhất. Người có nhà kiên cố, có bảo hiểm, có tiền dự phòng sẽ phục hồi nhanh hơn. Người sống “ngày nào hay ngày ấy,” nhà tạm bợ, thiếu mạng lưới hỗ trợ sẽ phục hồi chậm và đau hơn. Nếu đức tin là yêu người, thì yêu người trong bối cảnh lũ lụt phải đi đến một câu hỏi rất cụ thể: “Chúng ta có đang góp phần làm tăng vulnerability của người yếu thế không?”

Hoán cải ở đây có ba hướng:

Hoán cải của lối sống
Giảm những thói quen gây áp lực lên môi trường: rác nhựa, xả thải, lối tiêu dùng “dùng xong vứt.” Không phải vì “đạo đức thời thượng,” mà vì nó liên quan trực tiếp đến mạch sống của cộng đồng.

Hoán cải của trách nhiệm công dân
Quan tâm đến những vấn đề “nhìn như xa đạo”: quy hoạch thoát nước, bảo vệ rừng, chống sạt lở, cảnh báo sớm, giáo dục phòng chống thiên tai. Người Công giáo không đứng ngoài đời sống xã hội; đức tin trưởng thành luôn có một mặt “nhập thể” như vậy.

Hoán cải của tình liên đới
Đưa bác ái từ “cảm xúc” thành “cấu trúc”: quỹ hỗ trợ minh bạch, đội tình nguyện thường trực, phương án ứng phó, danh sách người dễ tổn thương trong xứ đạo, kho vật dụng khẩn cấp, kết nối với chính quyền địa phương và các nhóm cứu trợ chuyên nghiệp.

Từ góc nhìn học thuật, đây là chuyển đổi từ “phản ứng sau thảm hoạ” (response) sang “giảm rủi ro” (risk reduction) và “tăng khả năng phục hồi” (resilience). Từ góc nhìn đức tin, đó là đưa lời Tin Mừng xuống mặt đất: yêu bằng tổ chức, không chỉ yêu bằng lời.


Đừng “nhân đôi” nỗi đau

Có những câu nói tưởng đạo đức nhưng có thể gây hại:

  • “Chắc Chúa có ý của Chúa.” (đúng ở mức tổng quát, nhưng dễ thành câu phủ định nỗi đau)
  • “Còn sống là may rồi.” (đúng, nhưng có thể làm người ta thấy mình không được phép buồn)
  • “Ráng chịu rồi Chúa thưởng.” (nghe như hợp thức hoá bất công)

Mục vụ tốt thường dùng những câu đơn giản hơn, thật hơn:

  • “Mình rất tiếc. Bạn đã mất quá nhiều.”
  • “Bạn cần gì ngay lúc này?”
  • “Bạn có người ở cùng không?”
  • “Cho phép tôi ở đây một chút.”

Đối với giới trẻ, điều này quan trọng. Người trẻ nhạy cảm với sự giả. Khi bạn viết không sến, chính là bạn tôn trọng trí tuệ và cảm xúc của họ.

Ba việc làm ngay: để suy niệm không dừng ở cảm xúc

Một bài đăng mục vụ cho giới trẻ nên kết bằng một “đường ra” cụ thể. Gợi ý ba việc—ngắn gọn nhưng có hệ thống:

(1) Cầu nguyện theo kiểu “thực địa”

Không phải cầu nguyện để trốn đời, mà để giữ lòng khỏi chai và để hành động khỏi kiêu.
Gợi ý: mỗi tối 3 phút, gọi tên một gia đình cụ thể, một địa phương cụ thể, một nhu cầu cụ thể.

(2) Bác ái có kiểm chứng và minh bạch

Giới trẻ ghét mập mờ. Nếu quyên góp: công khai số tiền, danh sách mua gì, gửi cho ai, có hình ảnh và báo cáo. Bác ái minh bạch là bác ái có phẩm giá.

(3) Xây “khả năng phục hồi” cho cộng đồng

Tổ chức một buổi chia sẻ tại giáo xứ/nhóm:

  • kỹ năng sơ cứu cơ bản,
  • chuẩn bị túi khẩn cấp,
  • bản đồ điểm trú,
  • danh sách người dễ tổn thương cần ưu tiên,
  • kênh nhận cảnh báo.

Đây là cách biến tình thương thành một cấu trúc bền.

Khi nước rút, đừng để tình người rút theo

Lũ lụt rồi sẽ qua theo nghĩa thời tiết. Nhưng sau lũ còn lại một “mùa” khác: mùa phục hồi. Mùa ấy dài hơn và lặng hơn. Người ta dọn nhà, sửa mái, trả nợ, tìm lại giấy tờ, tìm lại nhịp sống. Trong mùa ấy, điều nguy hiểm nhất không phải nước, mà là sự lãng quên: khi tin tức qua đi, người yếu thế bị bỏ lại với bùn khô và khoản nợ mới.

Nếu phải nói một câu gọn, không sến, để kết bài suy niệm mục tử này, tôi muốn nói:

Thiên tai cho thấy sự mong manh của tạo thành; đức tin cho thấy khả năng con người không bỏ nhau.

Và nếu có một “dấu chỉ” cho sự hiện diện của Thiên Chúa giữa lũ, có lẽ đó là khoảnh khắc ta quyết định: “Tôi sẽ không để ai lau bùn một mình.”

Lời nguyện ngắn

Lạy Chúa,
Xin ở gần những người đêm nay còn nghe tiếng mưa mà lòng thắt lại.
Xin nâng đỡ những ai kiệt sức vì mất mát, và xin chữa lành những vết thương không nhìn thấy.
Xin cho chúng con một trái tim biết rung động và một trí khôn biết hành động:
để lòng thương không dừng ở cảm xúc, nhưng trở thành sự trợ giúp cụ thể và bền bỉ.
Xin dạy chúng con sống tử tế với nhau và sống trách nhiệm với tạo thành,
để sau khi nước rút, hy vọng vẫn còn ở lại.
Amen.

5/5 - (1 vote)


ĐỌC THÊM

Để lại bình luận